Cô vừa đau, vừa chửi: “Địch Cận Duật! Chú là đồ đáng chết! Đều là chú hại tôi! Chuyến này tôi lỗ nặng rồi, không kiếm được tiền mà còn phải mạo hiểm cái mạng nhỏ nhoi của mình nữa... Hu hu hu hu... Sao tôi lại xui xẻo như thế?”
Giọng nói của Địch Cận Duật kéo rất căng: “Khương Tô, cô đừng chết, chỉ cần cô không chết, tôi sẽ trả công cho cô gấp đôi, cho cô một triệu.”
Khương Tô nén đau, cũng không chửi nữa, thậm chí còn cảm thấy vết thương cũng không đau như thế, nhưng cô vẫn không tin Địch Cận Duật, nghẹn ngào hỏi: “Một triệu? Thật sao?”
Địch Cận Duật nói: “Chỉ cần cô có thể chống đỡ được, tôi nói lời sẽ giữ lời.”
Khương Tô thoi thóp nói: “Chú nói rồi đó, nếu không nhận nợ thì chú là đồ con rùa khốn kiếp, mãi mãi chỉ có thể làm một đội trưởng cảnh sát nhỏ nhoi, không thể thăng chức, cưới phải người vợ ra ngoài vụng trộm cắm sừng chú, cưới người nào đội người đó ... Ôi... đau quá...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây