“Tôi cho người đi mời cô nhiều lần như vậy, cô đều báo bận. Thế nào? Đến đây ăn cơm thì có thời gian?”
Khương Tô nói: “Hôm nay tôi mới có thời gian rảnh. Trên đường tới đây tôi còn bảo anh Vân Xuyên sau khi ăn tối xong thì đưa tôi tới nhà cũ để gặp ông.”
Lời này cũng là nửa thật nửa giả.
Trước đây cô muốn tránh mặt ông cụ Triệu, bởi vì cô cảm thấy dù sao cũng đã là chuyện mấy chục năm trước, chuyện nào đã chìm vào quá khứ thì cứ để nó ở quá khứ, bây giờ ông cụ Triệu cũng sắp chết rồi, không cần thiết phải dây dưa mãi.
Nhưng những mảnh ký ức rời rạc thường xuyên xuất hiện trong khoảng thời gian này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây