Triệu Vân Xuyên nhìn Khương Tô, rồi lại nhìn Địch Cận Duật, nói: “Cận Duật, có chuyện gì mà cậu tới tận đây tìm Khương Tô vậy? Đúng lúc tôi tới đây đón Khương Tô tới nhà dùng cơm, nếu cậu đã tan làm thì cùng đi đi. Mấy hôm trước mẹ tôi còn trách tôi tại sao lại không mời cậu đến nhà dùng cơm đấy.”
“Chú Địch, chú có thể đến nhà cháu ăn cơm tối không? Cháu đã xếp xong lego mà chú tặng cháu, cháu muốn đưa cho chú xem.” Cậu chủ nhỏ nhìn Địch Cận Duật với vẻ mặt mong chờ.
Địch Cận Duật nở nụ cười ấm áp với thằng bé: “Dĩ nhiên rồi.”
“Mẹ của tôi sẽ vui lắm cho mà coi.” Triệu Vân Xuyên cười nói.
“Cô ngồi xe của tôi.” Địch Cận Duật thả Tiểu Kiệt xuống đất rồi nói với Khương Tô: “Tôi hy vọng cô sẽ không quên giữa hai chúng ta vẫn còn chuyện để nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây