“Chú, chú không nhìn thấy sao? Là một chị gái.” Tiểu Kiệt nghiêm túc nói.
Thấy Triệu Vân Xuyên bày ra dáng vẻ đề phòng, khóe miệng Khương Tô hơi nhếch lên, cô nói với Triệu Vân Xuyên: “Không cần sợ, chỉ là vài cô hồn dã quỷ không có nơi nào để đi thôi, bọn chúng ở trên lầu, không phải loại ác quỷ chuyên đi hại người, cho nên đừng sợ.”
Dù Triệu Vân Xuyên đã lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có hơi khó chịu.
“Cô vẫn luôn ở chung... một chỗ với mấy hồn ma này?” Triệu Vân Xuyên có chút khó tin.
Khương Tô gật đầu: “Bọn chúng đều là cô hồn dã quỷ, không thể xuống âm phủ, dù sao lầu hai cũng không có ai ở nên mới để bọn chúng sống ở đó.” Đối với Khương Tô, dù là người hay yêu, ma, quỷ quái thì đều giống nhau, cô không phải là người không biết phân biệt thiện ác, những con quỷ này đã canh giữ ở nhà cô mấy chục năm, chỉ cần không quấy rầy cô, cô sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, chưa kể mùa hè còn có thể coi bọn chúng thành máy lạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây