Kiếp trước hắn đồng ý thỏa mãn nguyện vọng của một tử tù là nàng, hôm nay khi nổi giận hắn cũng không giết nàng, khi cung nhân thân cận muốn chạm vào kiếm của hắn, hắn sợ làm bị thương cung nhân nên đã sớm dịch chuyển nó, chỉ bằng mấy điểm này, nàng liền cảm thấy, hắn không phải là người hung ác.
“Sợ.” Giọng Ngụy Nguyên nghẹn ngào, tỏ vẻ yếu đuối với Chử Yến: “Thần nữ xin chịu phạt của điện hạ.”
Sự ngoan ngoãn đột ngột của Ngụy Nguyên khiến Chử Yến khựng lại, nhưng rất nhanh hắn liền cười, lại tiến gần thêm vài phần: “Nàng đã thấy sói chưa, có muốn gặp không?”
Đồng tử của Ngụy Nguyên co rút, ngây người nhìn Chử Yến.
Vừa rồi tất cả những suy nghĩ về người này thoáng chốc tan biến!
Hắn cho dù không phải là người hung ác, thì cũng là kẻ điên!
Chử Yến cười nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, thậm chí còn tràn ngập sát khí, Ngụy Nguyên liền biết hắn không nói đùa, hắn thật sự có khả năng ném nàng cho lũ sói hắn nuôi ăn thịt.
Nước mắt trong mắt Ngụy Nguyên chực trào ra, gần như van xin nói: “Thần nữ, có thể không muốn gặp không?”
Ánh mắt Chử Yến rơi vào giọt nước long lanh kia.
Đôi mắt của nữ tử này thật đẹp, giống như chứa cả một dòng suối trong veo.
“Được thôi.”
Vì giọt nước mắt xinh đẹp này, hắn có thể để nàng lựa chọn: “Nàng muốn trả giá bằng cái gì?”
Đêm nay thấy máu đã đủ rồi, hắn không có hứng thú với việc chặt tay chặt chân nữa, Chử Yến không khỏi nghĩ trong lòng, hình phạt nào mới thích hợp với nàng đây.
Ngụy Nguyên không ngờ Chử Yến lại dễ nói chuyện như vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới cẩn thận dò xét Chử Yến.
Ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này vô cùng chăm chú, tay vẫn đặt trên cằm nàng, nếu bỏ qua nội dung cuộc nói chuyện, thì tư thế của bọn họ lúc này vô cùng thân mật, đã vượt quá lễ pháp.
Chẳng lẽ, ý của hắn là...
Ngụy Nguyên nhìn xuống, lông mi không ngừng run rẩy.
Nếu hắn muốn định tội, có rất nhiều thời gian, tại sao lại nửa đêm đưa nàng đến đây, không cho nàng thay y phục, còn mang cả chăn của nàng đến, lại còn đặt nàng lên giường của hắn.
Nàng đã từng vào ngục Phụng Kinh, định tội không phải là như vậy.
Ngụy Nguyên thở nhẹ, thân thể run rẩy ngẩng đầu lên.
Nếu hắn thật sự có ý này, nàng dù thế nào cũng không thể phản kháng được, chi bằng chủ động một chút, có lẽ có thể đổi lấy chút thương xót của hắn.
Hơn nữa nói thật lòng, khuôn mặt này, nàng không thiệt.
Hình phạt kẹp ngón tay?
Chử Yến lại bác bỏ, hủy hoại đôi tay này của nàng thì có chút đáng tiếc.
Hình phạt trượng hình?
Chử Yến lại bác bỏ, thân thể nhỏ bé này của nàng chịu được mấy gậy?
Chử Yến nhất thời có chút bực bội, hắn không có kinh nghiệm phạt nữ nhân.
Hậu cung thường phạt như thế nào nhỉ?
Phạt quỳ, sao chép kinh thư, đánh vào lòng bàn tay?
Đột nhiên, trên môi có một cảm giác mềm mại, mang theo chút run rẩy và hương thơm dịu nhẹ.
Chử Yến sững sờ, ánh mắt đột nhiên nhìn xuống.
Nữ tử nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy, trên khuôn mặt trắng nõn mơ hồ có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ...
Chử Yến cuối cùng cũng hoàn hồn, trong mắt lóe lên vẻ không dám tin, sau đó đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm Ngụy Nguyên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng làm gì vậy!”
Ngụy Nguyên bị tiếng quát làm giật mình, trong mắt đầy vẻ hoang mang.
Hắn, không phải ý này sao?
Chử Yến thấy trên mặtnàng không có chút hối hận nào cả, tức giận nói: “Nữ tử sao lại lỗ mảngnhư vậy!”
Ngụy Nguyên: “...”
Hắn thật sự không phải ý này!
Mặt Ngụy Nguyên lập tức đỏ bừng!
Sau đó là một trận kinh hãi, nàng hiểu lầm ý hắn, vậy chẳng phải là nàng đã mạo phạm hắn sao!
Nàng xong đời rồi!
Ngụy Nguyên cố nén xấu hổ, cắn môi nhanh chóng suy nghĩ đối sách, khi nhìn thấy tấm chăn mềm mại màu hồng nhạt, nàng bỗng lóe lên một tia sáng.
Khi Ngụy Nguyên ngẩng đầu lên, trong mắt đã ngấn lệ, giọng nói xấu hổ mang theo chút oán trách: “Điện hạ nửa đêm đưa thần nữ đến phòng ngủ trong tình trạng y phục xộc xệch, chẳng phải là, chẳng phải là...”
Nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của đối phương, cơn giận trong lòng Chử Yến như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tắt ngúm.
Cho dù hắn có vô lý đến đâu, lúc này cũng không tìm được lý do để phản bác, cũng không thể nói là tên ám vệ ngu ngốc của hắn hiểu lầm, mới làm ra chuyện như vậy!
Như vậy hình như còn mất mặt hơn.
Chử Yến hít sâu một hơi, quay đầu không nhìn nữ tử trên giường nữa.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Nửa đêm, y phục xộc xệch, đưa đến phòng ngủ!
Chử Yến nắm chặt tay, nàng thật sự rất biết chọn điểm nhấn!
Bầu không khí căng thẳng một lúc, Chử Yến phẩy tay áo bỏ đi.
Rất nhanh, Ngụy Nguyên liền nghe thấy giọng nói giận dữ của Thái tử: “Lang Thập Cửu! Lăn ra đây cho Cô!”
Ngụy Nguyên: “...”
Sao nàng lại cảm thấy phản ứng của Chử Yến có chút kỳ lạ vậy.
Chẳng phải nên trách phạt nàng trước sao? Sao lại có vẻ bỏ chạy vậy?
Chẳng lẽ...
Ngụy Nguyên ngây người đưa tay chạm vào môi.
Đây là nụ hôn đầu của Thái tử?
Thái tử không gần nữ sắc, không có thị thiếp...
Ngụy Nguyên càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nàng sụp vai xuống, muốn khóc cũng không khóc được, nàng hình như thật sự xong đời rồi.