Ngụy Nguyên khi nhận ra Chử Yến đang đi tới, cả người liền cứng đờ.
Vừa rồi một đường bay lượn trên mây khiến nàng không thể suy nghĩ, đến nơi này lại nôn nao một trận, mãi đến khi Chử Yến xuất hiện nàng mới chậm chạp nghĩ đến, tại sao Thái tử lại quấn nàng cả người lẫn chăn mang đến đây thế này.
Trong phòng ngủ tràn ngập mùi long diên hương nồng nàn, bài trí tuy đơn giản nhưng vật nào cũng quý giá, rõ ràng đây là phòng ngủ của Thái tử điện hạ.
Nửa đêm canh ba, đặt nàng với quần áo xộc xệch trên giường của hắn, chẳng lẽ là...
Nhưng trong những lời đồn không hay về Đông cung, không liên quan đến nữ sắc, hơn nữa mỹ nhân hắn gặp qua nhiều vô số kể, sao có thể để ý đến nàng.
Ngụy Nguyên còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Chử Yến đã đi đến bên giường cúi người xuống, long diên hương trên người hắn lập tức bao phủ lấy nàng.
Khoảnh khắc đó, Ngụy Nguyên ngay cả thở cũng ngừng lại.
Kiếp trước bọn họ gán cho nàng tội danh giết người vì tình, nhưng mười sáu năm kiếp trước, nàng hầu như bị giam cầm trong phủ, nam nhân gặp qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chưa từng ở riêng với nam nhân bên ngoài, căn bản không biết tình là gì, càng không biết nên đối mặt với tình cảnh trước mắt như thế nào.
Nếu là người khác, phản ứng đầu tiên của nàng nhất định là phản kháng, phá cửa chạy trốn, nhưng người trước mắt là Thái tử Chử Yến.
Nàng trốn không thoát.
Nếu hắn thật sự muốn làm gì nàng, nàng không có chút khả năng phản kháng nào cả.
Nhưng ngay lúc Ngụy Nguyên đang lo lắng bất an, lại nghe Chử Yến nói: “Cô có phải đã từng gặp nàng rồi không?”
Ngụy Nguyên không khỏi ngẩn ra, theo bản năng nhỏ giọng đáp: “Điện hạ ban ngày đã gặp thần nữ.”
Vừa nói ra nàng liền phản ứng lại, hắn nói là đã từng, không phải chỉ hôm nay.
Nhưng mười sáu năm qua, nàng chưa từng tham gia cung yến, trong kinh chỉ biết Ngụy tam cô nương dung mạo xinh đẹp, tâm tính hiền lành, nhắc đến Ngụy nhị, nhiều nhất cũng chỉ là một câu khách sáo đoan trang hiểu lễ nghĩa, đó vẫn là khi nàng thỉnh thoảng được Kiều thị cho phép tham gia một số yến tiệc nhỏ, những người từng gặp nàng truyền ra ngoài.
Người có quyền thế nhất mà nàng tiếp xúc qua chính là Tề gia, hoàng thân quốc thích nàng chưa từng gặp qua, càng đừng nói đến người tôn quý như Đông cung.
Nhưng kiếp trước hắn rất có thể đã gặp nàng.
Lúc đó nàng không nhìn thấy, cũng không biết khi nàng cầu xin hắn, hắn có nhìn nàng hay không.
Chử Yến lại nhìn chằm chằm Ngụy Nguyên một lúc, không nhìn ra gì, mới mất hứng đứng thẳng dậy.
Khí thế xâm lược mạnh mẽ rút đi, Ngụy Nguyên thở nhẹ một hơi.
Nếu hắn còn không động đậy, nàng sắp bị ngạt thở đến chết rồi.
Nhưng động tĩnh nhỏ này lại bị Chử Yến nghe thấy.
Hắn lại cúi người xuống, nắm lấy cằm nàng buộc nàng ngẩng đầu lên: “Bị sói cắn sao?”
Lần này, giọng điệu của hắn rõ ràng không còn hòa nhã như vừa rồi.
Trong lòng Ngụy Nguyên giật thót!
Xong rồi!
Sao hắn lại biết nhanh như vậy.
“Cô thương hại nàng, bôi thuốc cho nàng?”
Ngụy Nguyên nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt đối phương, trong lòng kêu khổ không ngừng.
Lời đe dọa ban ngày vẫn còn văng vẳng bên tai, cảm giác đau đớn ở cổ vẫn chưa tan biến, nhưng hậu quả mới lại sắp sửa ập đến.
Nàng lấy hết can đảm biện bạch: “Người của điện hạ bôi thuốc cho thần nữ, tự nhiên là ân điển của điện hạ.”
“Cô phái người hộ tống nàng xuống núi?” Giọng điệu Chử Yến khó đoán.
Ngụy Nguyên hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng giải thích: “Điện hạ nhân từ, đã ban thuốc cho thần nữ, tự nhiên sẽ không để thần nữ tự mình xuống núi, nói như vậy, bọn họ mới tin.”
Chử Yến ngẩn ra, sau khi hiểu ý của nàng, tức giận đến mức bật cười: “Nàng đúng là rất giỏi tự bào chữa.”
Cảm giác đau đớn truyền đến từ cằm, Ngụy Nguyên bị ép ngẩng đầu nhìn Chử Yến, lại thấy vẻ mặt đối phương đã lạnh như băng.
“Nữ nhân đầy lời nói dối, C đã nói, lợi dụng Cô là phải trả giá, nàng lại còn dám lôi Cô vào.”
Khí thế mạnh mẽ của Chử Yến bao phủ lấy Ngụy Nguyên: “Không sợ Cô, hửm?”
Ngụy Nguyên khẽ cắn môi, trong mắt ngấn lệ.
Sao không sợ chứ, nàng sắp sợ chết khiếp rồi nè!
Nhưng nàng có thể làm gì, không lôi hắn vào thì hôm nay nàng cũng không sống nổi.
Nhưng nỗi sợ hãi này hoàn toàn không bằng cơn ác mộng đêm nay của nàng, càng không bằng nỗi sợ hãi mà người Ngụy gia mang đến cho nàng.
Đông cung hung danh lừng lẫy, khiến người ta nghe mà biến sắc, nàng dám hết lần này đến lần khác chọc giận hắn, đại khái cũng là vì hắn đã từng kéo nàng ra khỏi tuyệt vọng, cho nàng một chút thể diện.
Hơn nữa bây giờ nàng cảm thấy, hắn có lẽ không tàn bạo như trong lời đồn.