“Sói?” Ngụy Ngưng kinh ngạc vô cùng, thất thanh nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ vậy mà gặp sói sao?!”
“Nhanh để Ngưng nhi xem, vết thương thế nào rồi.”
Phản ứng mà Ngụy Ngưng thể hiện ra hoàn hảo không một chút sơ hở, bất kể ai nhìn thấy, cũng sẽ cảm động trước tình cảm tỷ muội sâu đậm của hai người.
Ngụy Nguyên đột nhiên cảm thấy hết sức vô vị.
Nàng dời mắt, hơi nghiêng đầu tránh bàn tay Ngụy Ngưng muốn chạm vào cổ mình, ôn hòa nói: “Điện hạ đã tự tay bôi thuốc cho ta, Tam muội muội không cần lo lắng.”
Vết thương do kiếm và vết thương do sói cào khác nhau rất nhiều, nàng chỉ có thể nói là Thái tử tự tay bôi thuốc cho nàng, bọn họ mới không dám tùy tiện mở vải mỏng ra xem xét.
Quả nhiên, động tác của Ngụy Ngưng khựng lại, sắc mặt không đổi thu tay về, nắm lấy tay Ngụy Nguyên: “Không sao là tốt rồi, từ khi biết nhị tỷ tỷ ở biệt viện của điện hạ, Ngưng nhi đã lo lắng không yên, nhị tỷ tỷ...”
Ngụy Ngưng cúi người gần sát tai Ngụy Nguyên, lo lắng nói nhỏ: “Tính tình Thái tử điện hạ không tốt, nhị tỷ tỷ không sao chứ?”
Đầu mũi Ngụy Nguyên phảng phất mùi hương ngọt ngào quen thuộc, trong lòng dâng lên một trận buồn nôn khó tả, so với đó, mùi long diên hương trên người Thái tử cũng dễ ngửi hơn nhiều.
Gặp lại lần nữa, Ngụy Nguyên đã tốn rất nhiều công sức mới không để mình thất thố, Ngụy Ngưng quá hiểu nàng, nếu nàng có gì bất thường Ngụy Ngưng nhất định sẽ nhận ra, hiện tại nàng đang ở thế bị động, vẫn chưa đến lúc vạch trần mọi chuyện, nàng vẫn cần phải xoay sở với bọn họ.
Ngụy Nguyên đè nén cơn cuộn trào trong dạ dày, trên mặt lộ ra một chút e thẹn vừa phải: “Tin đồn không đáng tin, điện hạ rất nhân từ.”
Đông cung nhân từ?
Đây là trò cười gì vậy!
Ánh mắt Ngụy Ngưng nghiêm lại, sắc mặt có một thoáng cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng che giấu đi, vừa định tiếp tục hỏi thêm gì đó, thì có một bà tử đi tới: “Nhị cô nương, tam cô nương, gia chủ, phu nhân cho mời.”
Ngụy Ngưng chỉ đành tạm thời gác lại nghi ngờ trong lòng, kéo tay Ngụy Nguyên nói: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta vào thôi, nhị tỷ tỷ mãi không về, cha mẹ rất lo lắng.”
Ngụy Nguyên nhân lúc nhấc váy lên, rút tay về, khẽ ừ một tiếng.
Lo lắng cho nàng? Tra hỏi nàng thì có.
Tra hỏi nàng tại sao hôm nay không xuất hiện ở đình Hòe Sơn, tại sao không vì giết người mà vào tù, cản trở kế hoạch của bọn họ.
Trong lòng Ngụy Ngưng có chuyện, cũng không để ý Ngụy Nguyên tránh tay nàng ta, hai người được một đám nha hoàn bà tử vây quanh đi đến Bách Thanh Đường.
Còn xa phu nghe được cuộc trò chuyện của họ thì kinh ngạc không thôi.
Vết thương của nhị cô nương là do sói cào, vậy... Xuân Lai chẳng lẽ bị sói cắn chết sao?!
Xa phu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Không lâu sau liền có tin đồn lan truyền, trên núi Hương Sơn có sói, cắn chết một nha hoàn của Ngụy gia, Ngụy nhị cô nương được Thái tử điện hạ cứu, tin đồn vừa lan ra, liền gây ra một trận xôn xao.
Dù sao cũng chỉ nghe nói vị kia giết người như thế nào, cứu người đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
Không ít người bắt đầu suy đoán, có phải vì Ngụy nhị cô nương lọt vào mắt xanh của Thái tử điện hạ, mới được Thái tử ra tay cứu giúp, nhưng dù sao cũng liên quan đến Thái tử, không ai dám công khai bàn tán, không bao lâu, chuyện này liền lắng xuống.
Nhưng sau đó rất nhiều ngày, không ai dám đến núi Hương Sơn nữa.
-
Bách Thanh đường.
Gia chủ Ngụy gia Ngụy Văn Hồng và chủ mẫu Kiều thị sắc mặt khó coi ngồi ở vị trí chủ tọa.
Họ đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay từ lâu, vốn là chắc chắn thành công, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố!
Mà biến cố này lại là từ Đông Cung!
Khiến họ vừa tức giận vừa thêm kiêng dè.
Vị kia tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể chọc vào, bây giờ chỉ mong Ngụy Nguyên không có dính dáng gì đến vị kia mới tốt, nếu không nước cờ này sẽ khó đi.
Khi Ngụy Nguyên bước vào, sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Che giấu lửa giận và vẻ u ám, nhưng cũng không có lấy một nụ cười.
Ngụy Nguyên cúi đầu bước vào trong sảnh, hơi khụy gối hành lễ: “Cha, mẹ.”
Mọi người đều biết, trưởng nữ Ngụy gia rất chu toàn lễ nghi, so sánh ra thì lễ nghi hôm nay của nàng có phần qua loa, nếu theo tính cách của Ngụy Nguyên, ngay cả tiếng “cha mẹ” này nàng cũng không gọi ra được, nhưng hiện tại nàng phải nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn cho đến khi, nàng báo được thù!
Ngụy Văn Hồng và Kiều thị trong lòng vẫn canh cánh chuyện hôm nay, vậy mà cũng không phát hiện ra, Kiều thị gượng cười, ra vẻ quan tâm, thực chất là chất vấn: “Nghe muội muội con nói, hôm nay con đã thất hẹn với Tề cô nương?”
Kiều thị vừa dứt lời, Ngụy Ngưng liền nhìn Ngụy Nguyên, vội vàng giải thích: “Con cũng là lo lắng cho nhị tỷ tỷ, nhất thời nóng lòng mới nói chuyện hôm nay với cha mẹ.”
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Ngụy Nguyên khẽ lắc đầu, cười khổ: “Không trách muội muội, đều là do con ngày thường lười biếng, hôm nay mới đi được nửa canh giờ đã bị say nắng, ngất xỉu dưới gốc cây hòe.”
Ngụy Nguyên nhớ ám vệ của Thái tử điện hạ đã nói, có một người chạy thoát, vậy chứng tỏ hành tung của nàng trên đường đi Ngụy gia đã biết, chuyện này nàng không thể nói dối.
Nhưng nàng dám chắc, người chạy thoát khỏi tay ám vệ không có bước vào cấm địa.
Hắn ta không dám.