“Tớ không sao.” Tống Toa Toa lắc đầu, “Nhưng di động của tớ rớt bể rồi, vỏ máy cũng nứt toác, máy mở không lên nữa, nên không thể gọi điện báo cho cậu được.”
Quý Hoài nhìn cô thật kỹ: “Thật sự không phải bởi vì cậu không muốn gặp tôi, nên mới cố ý trốn tránh?”
“Đương nhiên không phải!” Tống Toa Toa vội vàng giải thích, “Để cậu bị leo cây tớ cũng thấy rất có lỗi… thật lòng xin lỗi cậu mà, cậu đừng giận tớ nha.”
Đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, nhưng biểu tình trên mặt Quý Hoài vẫn không thay đổi: “Nếu tôi vẫn giận thì sao?”
Tống Toa Toa ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới chớp chớp mắt: “Hay là… tớ an ủi cậu nhé?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây