Tống Toa Toa cắn môi, mặt đỏ đến muốn nhỏ máu, cô thật sự là khó có thể mở miệng nói ra chuyện như vậy.
Tựa như đoan chắc cô không dám nói, Chương Kế Diễm càng thêm yên tâm. Cô ta cầm lên một cây bút xoay xoay vài vòng, sau đó cười khinh miệt giật nắp bút ra rồi lại cắm vào, lại giật ra rồi cắm vào.
Nhìn thấy động tác của cô ta, Tống Toa Toa cho dù có đơn thuần đến mấy cũng có thể hiểu được ám chỉ xấu xa trong đó.
Một cổ nhục nhã vọt lên đỉnh đầu cô, rốt cuộc nhịn không được, cô phẫn nộ nói: “Tôi và thầy dạy Hoá không phải như cậu nghĩ! Cậu đừng có bịa đặt dựng chuyện, ăn nói bừa bãi vô trách nhiệm! Vô duyên vô cớ bôi nhọ danh dự của tôi như vậy, tôi muốn cậu xin lỗi tôi!”
“Còn muốn tôi xin lỗi? Là tôi bịa chuyện sao? Tôi bôi nhọ danh dự của cậu?” Chương Kế Diễm hừ lạnh, “Cậu và thầy dạy Hoá ở ngoài hành lang kề sát mặt nói chuyện, cậu từ trong toà nhà nơi thầy ở đi ra, hai việc này đều có người thấy. Không tin chúng ta cùng đi hỏi xem, rốt cuộc ai mới là người nói dối!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây