Bọn họ còn rất trẻ, chuyện tình cảm không cần phải gấp gáp như vậy. Cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà lần nào cũng bắt Quý Hoài phải hy sinh.
Tống Toa Toa cố nặn ra một nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu đi đi. Nước Anh cũng không quá xa, một năm sẽ trôi qua rất nhanh. Nếu cậu có thời gian thì về nước thăm tớ, hoặc biết đâu tớ cũng sẽ qua đó du lịch, chỉ cần lên máy bay ngồi một chút sẽ tới thôi mà…”
Ánh mắt cô trở nên mơ hồ, cô cũng không rõ mình đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy Quý Hoài gật đầu thốt lên một chữ “Ừ”.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, Quý Hoài trước khi sang Anh đã đưa cho cô một cái hộp giấy, bên trong là mười một viên thạch trái cây kèm theo một tờ giấy: Đây là mười một viên thạch tôi còn nợ cậu, giờ tôi trả hết cho cậu.
Lời hứa hẹn trước đây anh nợ cô một trăm viên thạch, giờ anh đã trả đủ. Vậy nên bây giờ anh và cô đã sòng phẳng, không ai nợ ai nữa rồi sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây