“Tống Toa Toa, sau này không có việc gì thì đừng đến tìm tôi nữa. Hai người chúng ta đều cần thời gian để tỉnh táo lại.”
Anh nhìn cô một cái sau cùng rồi dựng thẳng cổ áo khoác lên, rời đi trong cơn gió tuyết trắng xoá.
Tống Toa Toa nhìn theo bóng dáng anh đang khuất xa dần, cô khóc nấc một tiếng, trong lòng đau đớn đến không thở nổi.
Nước mắt khô trên mặt khiến khoé mắt cô đau xót. Cô chợt nhớ đến năm lớp Mười, buổi tối hôm ấy Chương Vân Tâm đứng trên lan can toà nhà văn thể mỹ khóc đến đau cả ruột gan, nhớ tới gương mặt cô ấy lúc ngồi trên chuyến tàu từ Thâm Thành về Hải Thành chỉ lặng lẽ rơi lệ mà không phát ra một âm thanh nào, nhớ tới đêm diễn ra trận chung kết giọng ca vàng cô cất giọng khàn khàn hát ra bài hát từ tận đáy lòng…
Thích một người là một chuyện rất vui vẻ, nhưng thích nhiều hơn một chút để biến thành yêu lại trở thành một chuyện rất nặng lòng. Bởi vì tình yêu có hình có dạng, nó do rất nhiều gai nhọn tạo thành, chỉ cần vô ý một chút thôi sẽ bị thương khắp người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây