“Miệng của tao, tao có quyền nói, OK?” Lục Dao liếc nhìn Tống Toa Toa một cái, hừ lạnh nói, “Hơn nữa, bài đăng trên diễn đàn của trường, ai cũng có quyền nghị luận, mày dựa vào cái gì mà chỉ trích tao?”
“Bài đăng đó đã bị xoá rồi mày không thấy sao?” Hạ Tử nổi giận đùng đùng, “Chỉ là lời đồn đãi không có thật, mày lại ở đây nói tới nói lui, rốt cuộc là mày có ý đồ gì?!”
“Tự nhiên lại xoá bài đăng, còn không phải vì có tật giật mình?” Lục Dao vẻ mặt trào phúng, “Cho dù đã xoá thì làm sao? Ảnh chụp đó đã có người lưu lại, tưởng là có thể giấu được mọi người hay sao? Mắt không mù đều có thể nhận ra người trong ảnh chụp là ai. Chuyện mình làm mà còn không cho người khác bàn tán nữa à? Chẳng lẽ con cái giáo viên là sẽ được ưu ái như vậy, cháu gái hiệu trưởng thì cao hơn người khác một bậc hay sao?”
Trước mắt bao nhiêu người, Tống Toa Toa cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô nắm chặt nắm tay, hai hàm răng nghiến chặt, môi bị cắn đến sắp chảy máu.
Hạ Tử vừa định bước lên mắng tiếp đã bị Tống Toa Toa kéo lại không cho đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây