“Tôi không chỉ nói ra miệng mà trong lòng cũng muốn nguyền rủa đó, làm sao?” Khương Ngữ Ninh ngẩng đầu hỏi hai người: “Cả đất nước này đều biết hai người họ vụng trộm trước, đừng có tỏ vẻ tôi ngăn cản tình yêu của hai người họ. Cướp người chính là cướp người, lừa gạt vẫn là lừa gạt thôi, lại còn lấy danh nghĩa tình yêu. Con người khác với con vật ở chỗ đấy, tại sao còn khoe khoang trước mặt tôi làm cái gì? Có cái gì đáng để khoe chứ? Còn dám khích bác quan hệ giữa hai mẹ con tôi? Mấy người muốn làm gì hả?”
Mấy người ở đây nghe xong, sắc mặt đều đỏ lên, đặc biệt là Tô Diêu và Hoắc Vũ Khê.
Còn Phó Nhã Tuệ lại cảm thấy thống khoái. Vốn dĩ mấy người nhà của Lục Chính Bách này cũng không phải hạng tốt lành gì.
“Đủ rồi!” Đúng lúc này, Lục Tông Dã lớn tiếng quát: “Nếu bàn chuyện hôn sự của con và Vũ Khê thì đừng nói chuyện những người không liên quan làm gì!”
“Không phải vì mẹ muốn tốt cho con à?” Lý Thục Đồng cũng tủi thân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây