“Anh... biết rồi à?” Tiểu tổ tông cần thận dè dặt thăm dò.
“Tại sao em vẫn bị ám ảnh bởi những thứ đó?” Lục Cảnh Tri nghiêng người, ôm đầu Khương Ngữ Ninh hỏi: “Nếu anh thấy chúng quan trọng thì anh đã tìm về từ lâu rồi, hoàn toàn không cần em phải ra tay.”
“Em chỉ biết là từ lúc gặp lại nhau, em chưa làm được gì cho anh, những chuyện em có thể làm cho anh cũng rất có hạn. Em chỉ hưởng thụ vinh quang của anh không thôi mà chẳng thể chia sẻ gánh vác với anh cái gì, vì thế em muốn tìm lại những món đồ của bác gái. Như vậy có thể giảm bớt sự tiếc nuối của anh.”
“Em gọi mẹ... là gì?” Lục Cảnh Tri lập tức bắt được lỗi của Khương Ngữ Ninh, tra hỏi.
“Em sai rồi, là đồ của mẹ chúng ta.” Khương Ngữ Ninh lập tức đổi cách xưng hô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây