Nhưng lúc này, Tiểu Chu đã được cảnh sát đưa về nhà, đồng thời đoàn tụ với ông nội: “Ông nội, sao ông lại ngốc như vậy nha? Lúc cháu ra ngoài đã nói với ông rồi, cháu đi một tuần rồi sẽ về nhà, đi đến nhà máy bạn cháu làm giúp, mỗi ngày được một trăm hai mươi tệ đấy, như vậy tôi cháu sẽ có thể đổi máy trợ thính khác cho ông rồi.”
“Trời ơi, ông nội nhớ ra rồi, nhớ ra rồi... Là ông nội nhớ không được.” Ông cụ ngồi ở bên giường gạt lệ.
“Không trách ông được, là cháu không chăm sóc tốt được cho ông, cháu không nên rời khỏi nhà.” Tiểu Chu ôm lấy ông cụ, trong lòng rất chua xót.
Cảnh sát nhìn thấy cảnh, cũng không nhịn được cảm khái.
Có người thân, sẽ không có bánh mì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây