“Tôi không nghe nhầm chứ? Không phải Nghĩ cách cứu viện nơi hoang dã, cũng không phải rừng nhiệt đới, chỉ là một hòn đảo tư nhân?” Kim Minh Thừa không thể tin nổi, đoàn làm chương trình có nhân tính như vậy ư?
“Nằm ở góc đông nam, có phải hòn đảo hoang mà mọi người thường lui tới để thám hiểm và không bao giờ ra nữa không?” Lúc này, Lăng Phi đứng ra và hỏi đoàn làm chương trình.
“Ờm...cũng không phải tất cả mọi người…đều không ra ngoài...” Đoàn làm chương trình trả lời Lăng Phi một cách tế nhị.
Trên thực tế, chỉ đang thổi phồng bầu không khí kinh khủng.
“Chị Lăng Phi, sao lại không bao giờ ra nữa sao? Chị có biết hoàn đảo hoang này không?” Kim Minh Thừa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây