Sau đó, Lục Cảnh Tri cầm thư mời đi tới ban công lầu hai, phát hiện tiểu tổ tông của mình đang ngồi trên ghế tựa, bị gió lạnh thổi qua.
Lục Cảnh Tri đặt thư mời xuống, đi tới sau lưng cô, bế cô lên khỏi ghế, đi vào phòng ngủ: “Thổi lạnh rồi, người đau lòng vẫn là anh.”
“Nhị ca.” Khương Ngữ Ninh vòng tay qua cổ Lục Cảnh Tri, tức thì tủi thân suýt nữa thì òa khóa.”Mặc dù em biết đó không phải là lỗi của em, nhưng có một số việc, sau này dù có bù đắp như thế nào đi nữa, đều sẽ mãi mãi là đáng tiếc, là vô ích, em thực sự đã rất nỗ lực rồi.”
“Anh biết……”
“Nhưng mà, em không thể cùng anh tới lễ kỷ niệm trường, em...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây