“Vị trí này, con chọn sao?” Phó Nhã Tuệ ngồi xuống, nhìn xung quanh, rất sợ bị nhà báo chụp được.
“Ừm, vị trí này không tệ lắm, rất kín đáo!” Khương Ngữ Ninh cầm tách cà phê, nhỏ giọng trả lời!
“Tại sao không gọi mẹ?” Phó Nhã Tuệ bỏ mắt kính xuống, châm một điếu thuốc hút trước mặt cô. Nhưng khi thấy dáng vẻ hút thuốc của bà ấy, lại cảm giác giống người thành công.
“Tôi nghĩ rằng, bà không cần tôi từ lâu rồi!” Khương Ngữ Ninh cười khổ trả lời, hai tay cố làm ra vẻ khẩn trương bưng tách cà phê.
“Ngữ Ninh, mẹ biết con trách mẹ nhưng khi đó mẹ cũng không còn cách nào khác. Ba con mất tích, đêm nào mẹ cũng mất ngủ, cũng ép bản thân sắp điên rồi. Mẹ rời đi cũng là vạn bất đắc dĩ. Bây giờ trở lại thì con cũng đã trưởng thành rồi. Con muốn mẹ bù đắp gì cho con? Con nói đi, gì mẹ cũng có thể thỏa mãn con!”
“Tôi bây giờ rất tốt...”
“Đừng lừa dối mẹ. Mẹ biết bây giờ con chẳng có cái gì cả. Con muốn kí hợp đồng với công ty quản lý nào mẹ giúp con!” Phó Nhã Tuệ thể hiện là người cực kỳ hào phòng: “Mẹ biết con đã chịu nhiều vất vả rồi!”
“Tôi chỉ muốn hỏi, bà thật sự là mẹ kế của Hoắc Vũ Khê sao?” Ánh mắt Khương Ngữ Ninh nhìn Phó Nhã Tuệ đầy mong đợi, dường như hi vọng bà ấy nói không.
“Đây chỉ là trùng hợp mà thôi!” Phó Nhã Tuệ lạnh nhạt nói: “Tóm lại, bây giờ mẹ có tiền. Con muốn làm gì, mẹ đều ủng hộ con, cũng suy tính giùm con nữa. Ngữ Ninh, mọi khổ nạn đều qua rồi. Sau này, mẹ sẽ tìm đủ mọi cách để bù đắp cho con!”
“Vậy...con muốn đến chỗ công ty của Hoắc Vũ Khê!” Khương Ngữ Ninh bật thốt lên nói. Nếu như có người nghe được cũng chỉ nghĩ là cô vì tranh giành tình cảm của mẹ mà làm chuyện này mà thôi.
Dĩ nhiên, Phó Nhã Tuệ không phát hiện ra điều gì. Chỉ cảm thấy đứa con gái trước mặt vẫn giống trước đây. Ngây thơ, ngây thơ rất tốt, rất dễ dỗ.
“Chờ mẹ sắp xếp. Nhưng mà, Ngữ Ninh à! Chuyện mẹ rời đi năm đó không thể để truyền thông biết. Mẹ thật sự có nỗi khổ mà! Con có thể hay không...”
“Con biết, con sẽ không nói linh tinh với truyền thông đâu!” Khương Ngữ Ninh cố làm như không có đầu óc mà trả lời.
Thậm chí, cô cố ý làm vẻ mặt, ngu xuẩn, ngốc nghếch, rất dễ bị lợi dụng.
Bởi vì như vậy, Phó Nhã Tuệ sẽ mua đồ cho cô, dỗ cô để cô giữ bí mật, từ đó duy trì hình tượng người phụ nữ thép hoàn mỹ, không tì vết.
Một người đàn bà khi chồng mất tích 63 ngày lại vứt bỏ con gái ở nhà, Khương Ngữ Ninh hoàn toàn tin tưởng, trong trái tim bà ấy không hề có người thân gì cả.
Cho nên, Khương Ngữ Ninh cũng không để bản thân quá ngây thơ mà đi tin tưởng người phụ nữ này rằng trong lòng bà ấy có vị trí cho cô con gái ruột là cô đây.
“Ngữ Ninh, con thật sự trưởng thành rồi...Sau này, mẹ sẽ cho con đi lên thảm đỏ...”
Những điều này đều chỉ cho cô bé con nghe. Bởi vì, chỉ những cô bé con mới mong chờ mình được đi lên thảm đỏ, được mọi người tung hô, ủng hộ.
“Cảm ơn mẹ!” Khương Ngữ Ninh cười rực rỡ, trong đôi mắt lại ẩn chứa niềm vui khó che giấu.
Nhưng khi hai người đang vui vẻ nói chuyện cũ thì một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ phong tình vạn chủng đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phó Nhã Tuệ: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Phó Nhã Tuệ nghiêng đầu nhìn Hoắc Vũ Khê, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đứng bật dậy khỏi ghế salon: “Hoắc Vũ Khê...”