Tống Thần Tinh hiểu ý đi tới chỗ của Khương Ngữ Ninh, đỡ lấy người của Diêu Phồn, cũng nói với cô: “Em đi đi, đi về cẩn thận.”
“Vậy sư phụ chăm sóc cho sư nương nhé.”
Tống Thần Tinh trầm ổn gật đầu, sau đó, ngồi xuống bên cạnh Diêu Phồn thay cho Khương Ngữ Ninh, để mặc cho cô ấy tác quái ở trên người mình.
“Tiểu đồ đệ, em không biết đâu, sư phụ em chẳng hiểu phong tình gì cả, cô mới bảo với anh ấy đến nhà cô uống một ly, anh ấy đã nói là muộn rồi, không! Tiện! Không tiện cái đầu anh ấy, anh nghe không hiểu người ta ám chỉ gì à? Cô muốn ở riêng với anh ấy, đàn ông đều là móng heo lớn hết.”
Sau khi nghe xong, Tống Thần Tinh không khỏi bật cười, sau đó nói nhỏ bên tai Diêu Phồn: “Không phải là không tiện, mà sợ em quá nguy hiểm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây