Kim Minh Thừa rất có ý kiến với Hứa Bắc Sênh, về phần cậu chàng phản nghịch kia, anh ta đã sớm xuất phát theo con đường mà Hứa Bắc Sênh đã chọn, bây giờ trông anh ta có vẻ rất nghe lời, nhưng mà giữa đường anh ta có làm ra chuyện xấu gì không thì không rõ ràng lắm.
Giờ phút này, đồng hồ chỉ vào 10 giờ 15 phút, mà ba người Khương Ngữ Ninh, cũng chính thức tiến vào giữa rừng cây.
“Tôi đi đằng trước để dò đường, Đồng Đồng cậu là người đi cuối cùng.” Anh Trang lấy đèn pin ra, nói với hai người, anh là người gánh vác trách nhiệm của một anh cả.
“Anh Trang, hai người các anh đi lên trên, tôi cầm đèn pin đi cuối cùng, như vậy thì ba người đều có thể nhìn thấy đường.” Khương Ngữ Ninh không hề coi chính mình là một người phụ nữ: “Chúng ta vừa mới tiến vào, đèn pin còn phải dùng suốt một đêm, cứ dùng của tôi trước, sau rồi dùng của các anh, như vậy có thể tận dụng được tối đa hoá nguồn tài nguyên.”
“Cô đi cuối cùng, không sợ sao?” Anh Trang quay đầu lại dò hỏi Khương Ngữ Ninh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây