Phó Nhã Tuệ ủ rũ, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Hoắc Vũ Khê.
“Mẹ?” Hoắc Vũ Khê đoán được Phó Nhã Tuệ nhất định sẽ điện thoại đến, hôm nay cô ta làm một chuyện rất lớn.
“Cô còn coi tôi là mẹ cô? Vì sao tự tiện lợi dụng quan hệ chúng ta để tạo sức ảnh hưởng ra ngoài? Tôi đã sớm nói, cô muốn ở giới giải trí làm gì đều có thể, nhưng tuyệt không thể dựa vào sức ảnh hưởng gia thế, hiện tại cô có ý gì?” Phó Nhã Tuệ lớn tiếng chất vấn Hoắc Vũ Khê: “Cô có biết, sẽ mang đến cho tôi nhiều phiền toái hay không?”
“Mẹ.... Chúng ta vốn là mẹ con, truyền thông cũng không sai, hơn nữa gần nhất con chuyện xấu quấn thân, con thật sự cần mẹ duy trì, mẹ cũng đừng trách con, được không?”
Đó bởi vì Hoắc Vũ Khê thật sự không biết, quan hệ Phó Nhã Tuệ và Khương Ngữ Ninh.
Mấy năm nay, Phó Nhã Tuệ thay tên đổi họ, trốn tránh trách nhiệm cùng Khương gia, nhưng hiện tại Hoắc Vũ Khê trực tiếp tạo sức ảnh hưởng ra ngoài, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
“Lúc sau tôi sẽ liên hệ công ty giải trí, rút bản thảo này về, Hoắc Vũ Khê, tôi quá thất vọng với cô rồi.”
Nói xong, Phó Nhã Tuệ cắt đứt điện thoại, bà ta hiện tại có chút thất thố, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Nếu Khương Ngữ Ninh tìm tới cửa, hoặc đối ngoại công khai gì, bà ta phải làm sao bây giờ?
Không được, bà ta trước nghĩ tốt đối sách.... Không thể ngồi chờ chết, bà ta thật vất vả mới đi tới vị trí hôm nay, tuyệt không thể vì Khương Ngữ Ninh tồn tại, thất bại trong gang tấc.
Hoắc Vũ Khê không đoán trước, Phó Nhã Tuệ phát hỏa lớn như vậy, lúc trước quản lý công ty đề nghị lăng xê, cô ta luôn châm chước mãi, nhưng dù sao mấy năm nay, Phó Nhã Tuệ đối với cô ta không tồi, cho nên gan lớn làm cho quản lý công ty phát tin tức ra.
Nào biết....
“Quả nhiên không phải con ruột, keo kiệt, không phải là lăng xê chút sao? Có gì đặc biệt hơn người?”
Hoắc Vũ Khê không biết mình xông nhiều họa, cũng không biết mình ở bên ngoài tạo hình ảnh phú nhị khiêm tốn, rất nhanh lại sụp đổ.
Chuyện này như Khương Ngữ Ninh và Khô Kiệt đoán trước, Hoắc Vũ Khê đối với quan hệ mẹ kế cùng Khương Ngữ Ninh, hoàn toàn không biết gì cả....
Sau khi Khô Kiệt đi, Khương Ngữ Ninh liên lạc với luật sư của Khương gia lúc trước. Năm năm trước khi Khương gia phá sản, là vị luật sư này nhớ lại tình cảm trước kia mà xử lý món nợ cho Khương gia. Khi cô gia nhập giới giải trí, ngoại trừ trách nhiệm nuôi gia đình cũng không phải gánh chịu món nợ.
Nhưng bây giờ, Phó Nhã Tuệ xuất hiện, chỉ có vị luật sự năm đó mới biết rốt cuộc Phó Nhã Tuệ rốt cuộc đã bòn rút bao nhiêu tài sản của Khương gia. Nếu như liên quan đến việc khởi kiện, cô cũng cần một nhân chứng hiểu rõ việc năm đó, càng cần một luật sư chuyên nghiệp để lật lại vụ án năm xưa nhưng bây giờ muốn tìm người cũng giống như mò kim đáy biển vậy.
Ban đêm gió lớn càng về khuya càng lạnh hơn.
Khi Khương Ngữ Ninh đang khổ não thì thấy chị Lương đang cởi áo khoác giúp Lục Cảnh Tri, mắt cô sáng lên nhìn anh ấy: “Nhị ca, anh tìm giúp em một người!”
“Ai?” Lục Cảnh Tri hơi nghiêng người, nhàn nhạt đáp lại.
“Luật sư lúc trước của Khương gia!”
“Tìm ông ta làm gì?” Lục Cảnh Tri trầm mặc một lúc, xoay người, không hề nhìn sang Khương Ngữ Ninh, dường như sợ tiết lộ bí mật gì đó.