Khương Ngữ Ninh bị ôm chặt lấy, hưởng thụ cảm giác kích thích yêu đương vụng trộm, lại nghe đến Lục Cảnh Tri nói một câu, năm chữ như vậy.
“Không biết cái gì?”
“Em đề cập qua chuyện từ hôn.” Lục Cảnh Tri ôm cô, hận không thể bóp nát xương cốt của cô, cùng mình hòa hợp một thể.
“Em nói anh hiểu lầm em, anh còn chưa tin.” Khương Ngữ Ninh nhân cơ hội ở trong ngực Lục Cảnh Tri làm nũng: “Từ khi bắt đầu mười sáu tuổi, hàng năm đều cùng trong nhà đề chuyện này, sau trong nhà gặp chuyện không may, em không có tinh lực hỏi tiếp, nhưng Lục Tông Dã cặn bã kia thương tổn em, em không thể nhịn được nữa, mới thừa dịp lần này hãm hại em, chạy nhanh hủy hôn.”
Lục Cảnh Tri nghe những lời này, trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng không đợi Khương Ngữ Ninh tiếp tục nói tiếp, anh nâng cằm Khương Ngữ Ninh, trực tiếp hôn lên.
Khương Ngữ Ninh hoảng sợ, cái loại hôn mang theo chiếm giữ làm cho đầu óc cô trống rỗng một mảnh, lúc hai người thiếu chút nữa không khống chế được, ngoài cửa, vang lên giọng nói quản gia: “Nhị gia, Nhị tiên sinh đã trở lại.”
Khương Ngữ Ninh như ở trong mộng, hai gò má đỏ bừng, cô hẳn là ở phòng khách, nhưng giờ phút này lại ở thư phòng Lục Cảnh Tri, còn cùng anh hôn nhau đến khó thở.
Lục Cảnh Tri biết cô khẩn trương, đáp lại quản gia một tiếng, lại dặn Khương Ngữ Ninh: “Anh đi xuống trước, em đợi lát nữa xuống dưới.”
“Ừ.”
Nhị tiên sinh trong miệng Quản gia, là cha Lục Tông Dã, Lục Chính Bách chú Hai của anh.
Lục Cảnh Tri nện bước trầm ổn rời đi, hơn nữa đóng cửa phòng lại, tim Khương Ngữ Ninh đập như sấm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diện tích thư phòng Lục Cảnh Tri không lớn, hơn nữa rất gọn gàng, Khương Ngữ Ninh nhìn chung quanh một vòng, cùng thư phòng bình thường, không có gì khác biệt, chỗ không đồng dạng, mật mã của anh, rốt cuộc khi nào thì đặt sinh nhật của cô?
Xem ra, có cơ hội, phải hỏi kỹ lại.
Khương Ngữ Ninh lại ở thư phòng Lục Cảnh Tri ngây người hai phút, lúc này mới thật cẩn thận mở cửa phòng ra.
Vừa mới đi đến bậc thang lầu một, Khương Ngữ Ninh nghe đến chú Hai ở trước mặt Lục Cảnh Tri cầu xin: “Cảnh Tri, mấy năm nay, chú Hai đối với cháu cũng không tệ, cháu xem ở mặt mũi chú Hai tha hai mẹ con này, bọn họ không có lần sau.”
“Lục Chính Bách, ông không phải đàn ông? Ông còn cầu xin cậu ta tha thứ?” Một bên, Lý Thục Đồng ôm hành lý, ngồi dưới đất vô lại: “Tôi mặc kệ, tôi là người Lục gia, ai cũng không có tư cách đuổi tôi đi.”
“Không nghĩ đi? Cũng không phải không được….” Lục Cảnh Tri lạnh giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn quản gia: “Dàn xếp bọn họ ở phòng người hầu.”
“Lục Cảnh Tri, cậu coi ai là người hầu?” Lý Thục Đồng buồn bực hỏi lại Lục Cảnh Tri.
“Hoặc ngay bây giờ...Cút?” Lục Cảnh Tri không lưu tình nhìn Lục Chính Bách nói: “Hôm nay may là gặp cháu, nếu là ông nội, chú Hai… còn có đường cầu tình?”
Lục Chính Bách cúi đầu, cũng hung ác: “Theo cháu nói.”
“Tất cả mọi người nghe rõ, từ hôm nay trở đi, Lục gia không có Tam thiếu gia cũng không có gì mà Nhị phu nhân nhưng có thêm hai người hầu, ai cũng không được phép đối đãi hai người bọn họ thành chủ nhân.”
“Tôi còn ở, không tới phiên bọn họ…”
Trên dưới Lục gia, vì lửa giận Lục Cảnh Tri mà lạnh run, ai cũng không dám thở mạnh, mặc dù Lý Thục Đồng ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, giờ phút này cũng không dám nói nhiều một tiếng.