“Sẽ nhanh có thôi.” Nói xong, Lục Cảnh Tri đặt Khương Ngữ Ninh ngồi ở trên đùi của mình, vừa ôm cô vừa nói: “Từ ngày đầu tiên đón em về Ngự Lung Đình, anh đã nghĩ tới chuyện không cho em rời đi rồi, ở trong lòng anh, em đã sớm là Lục phu nhân của anh, thế nên em không cần phải cảm thấy lo lắng gì cả. Đi, mặc áo khoác vào đi, rồi đi ra ngoài với anh.”
“Vậy cũng được, xem kịch bản cả ngày em cũng thấy đau mắt rồi.” Nói xong, Khương Ngữ Ninh cầm kịch bản đi vào phòng ngủ, một lát sau, cô mặc chiếc áo khoác dệt kim màu trắng, cùng tay trong tay đi xuống tầng dưới với Lục Cảnh Tri.
Kể từ khi chuyển tới đây, vì thân phận của mình, cô còn chưa biết gì về vùng biển trước mắt này.
Bình thường, ngoài bờ biển đều có người, không hiểu tại sao, hôm nay bờ biển rất an tĩnh.
Hai người giẫm chân trần ở trên bờ cát, gió biển thổi qua thổi lại, bất thình lình, Khương Ngữ Ninh hét lên: “Nhị ca, có phải em bị hoa mắt rồi không? Đó có phải là vỏ sò phát sáng không? Vỏ sò ở khu nhà giàu đều phát sáng được à? Trâu thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây