Bên kia, người phụ trách ánh sáng và nhiếp ảnh gia đang dựng cảnh, thật ra là đốt đống lửa lên, tranh thủ lúc ánh nắng chiều còn chưa tắt, mấy người bảo Lục Cảnh Tri và Khương Ngữ Ninh nhanh chóng vào vị trí.
Giữa khung cảnh các tảng đá trồng lên nhau xung quanh, chiến thần không câu nệ tiểu tiết ngồi trên chiếu, cầm nhuyễn kiếm trong tay, dõi mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, thờ ơ nói: “Ta lại sắp xuất chinh rồi.”
Vừa nghe thấy giọng nói chân thực của Lục Cảnh Tri, tất cả mọi người đều không nhịn được nổi da gà, có người thật sự phát ra được âm thanh siêu trầm hay đến mức này sao?
Dạ Cơ đứng ở sau lưng Sùng Hoa, dù trái tim có quặn thắt lại, cô cũng không dám vươn tay ra an ủi, chỉ có thể nói: “Ta nhảy một điệu đưa tiễn tướng quân.”
“Chân nàng bị thương còn chưa khỏi, không cần...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây