Khi đó anh mười tám tuổi, trong bữa tiệc, tất cả đều thảo luận chuyện cô cùng Lục Tông Dã kết hôn, anh như thế nào có thể cao hứng?
Vắng vẻ, vì để ý cùng ghen.
“Còn có sinh nhật mười lăm tuổi, em viết cho anh một phong thư, gửi đến trường đại học của anh, nhưng không có kí tên... Em chỉ nghĩ muốn, trộm kỷ niệm lòng em thích, không nghĩ tới sẽ có đáp lại, người thích anh nhiều lắm, em tính là cái gì đâu?” Khương Ngữ Ninh tự giễu nói: “Em không biết anh vì sao không tin, thích anh là chuyện rất dễ dàng, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Lục Cảnh Tri nghe xong, hầu kết nhẹ nhàng trượt, thấp giọng hỏi cô: “Không nói chuyện xưa?”
Khương Ngữ Ninh vừa nghe, tức giận, trực tiếp từ trên đùi anh đứng lên: “Tin hay không tùy thích.”
Lục Cảnh Tri đứng dậy, chặn ngang ôm cô, đi phòng ngủ: “Giữ em bên người, là muốn em làm người phụ nữ của anh, không có nguyên nhân khác.”
Khương Ngữ Ninh ngẩng đầu nhìn hầu kết với sườn mặt Lục Cảnh Tri, sắc mặt không thể khống chế ửng đỏ: “Em đã biết, anh trước thả em xuống dưới…”
Lục Cảnh Tri ôm cô vào phòng tắm, cho cô đối mặt gương, mà anh từ phía sau vòng lấy cô, tay thay cô lau mặt: “Mấy năm nay, Lục Tông Dã còn khi dễ em như thế nào?”
“A... Nói đến tên cạn bã kia, em có thể nói từ bầu trời tối đen đến hừng đông.” Khương Ngữ Ninh phẫn nộ, nhưng nghĩ đến còn trước mặt Lục Cảnh Tri, cô ngừng lại: “Hiện tại, em đang đối phó anh ta, làm cho Lục gia khó chịu, anh... Sẽ không trách em đi?”
“Trách em, còn lại đây gặp em?” Lục Cảnh Tri lạnh nhạt nói, kỳ thật, trong lòng cuồn cuộn, vì anh không thật sự hiểu trong lòng Khương Ngữ Ninh suy nghĩ gì vậy, mấy năm nay luôn oán cô, lại hoàn toàn không biết, có lẽ trong đó có một số việc, chính bọn họ cũng không rõ ràng.
Đương nhiên, ở trong khoảng thời gian đọc hiểu cảm tình Khương Ngữ Ninh, anh phải biết Lục Tông Dã đã làm gì con tiểu hồ ly này, mới dẫn tới cô không tiếc thân bại danh liệt, cũng muốn cùng Lục Tông Dã từ hôn.
“Anh anh anh, ngày mai chị Lương đến đây, anh giúp em giải thích xông rồi đi làm.” Khương Ngữ Ninh nghĩ đến phòng bếp như gió lốc cuốn qua, xoay người lại, vùi đầu ở trong ngực Lục Cảnh Tri nói.
“Về sau đừng vào phòng bếp, sau khi mẹ anh mất, anh đã không thích hai món ăn kia.”
“A.” Nghe, Khương Ngữ Ninh càng thêm mất mác, trước kia còn cảm thấy được mình tốt xấu biết Lục Cảnh Tri thích gì, hiện tại, ngay cả cuối cùng cũng không thích, trong lòng vắng vẻ.
Nhưng cô lại không dám hỏi vì sao, vạn nhất Lục Cảnh Tri bởi mẹ mất, không nghĩ xúc cảnh sinh tình đâu?
“Không phải bởi vì mẹ anh... Là vì còn phát sinh chuyện khác.” Lục Cảnh Tri giống như nhìn thấu tâm tư Khương Ngữ Ninh, nhẹ giọng trả lời.
Chuyện liên quan với em….. Nửa câu sau, Lục Cảnh Tri chưa nói ra, vì anh đoán, chuyện này Khương Ngữ Ninh cũng không biết.
“Vậy còn anh? Anh hỏi em một chuyện, em hỏi anh một chuyện, như vậy mới công bằng đi?” Khương Ngữ Ninh ngẩng đầu, dùng hai tròng mắt sáng ngời, nhìn Lục Cảnh Tri.
“Hỏi đi.” Lục Cảnh Tri một bên lấy khăn mặt, một bên trả lời.
“Anh…. Thật sự thích em?”
“Phải.” Lục Cảnh Tri không chút do dự trả lời, hơn nữa dùng khăn mặt thay cô lau khô nước trên mặt.
Nghe đáp án, tim Khương Ngữ Ninh đập gia tốc, cả người khẩn trương, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Gạt người.”
Lục Cảnh Tri buông khăn mặt, nhìn khuôn mặt Khương Ngữ Ninh trắng nõn anh nó: “Chờ anh biết tất cả chuyện rõ ràng, nói cho em từ đầu đến cuối.”