Nghe thấy động tĩnh, Phó Nhã Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài song sắt đối diện với mình, bà ta sợ hãi hét ầm lên: “Quỷ... Có quỷ.”
“Có vậy đã sợ?” Khương Chí Đồng cố tình mang khuôn mặt đầy sẹo đến gần Phó Nhã Tuệ.
“Ông đừng tới đây, đừng tới đây...” Phó Nhã Tuệ vội vàng co rụt người lại, nhắm chặt hai mắt: “Chí Đồng tôi biết lỗi rồi, tôi đáng chết, ông đừng đến tìm tôi, đừng tìm tôi nữa, có được không?”
“Bên dưới vách đá vừa đau lại vừa lạnh, lúc tôi ngã xuống, mặt của tôi bị hủy, bị nát bét ra...”
“Đừng... xin ông đừng nói nữa, tôi xin ông đấy.” Phó Nhã Tuệ suy sụp hét lên: “Tôi sẽ chuộc tội, tôi sẽ chuộc tội cho mình, tôi xin ông đấy, đừng dọa tôi nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây