“Em cảm thấy nhẹ hẳn người khi biết ông ấy còn sống, cảm giác mất đi mà tìm lại được thật là kỳ diệu.” Khương Ngữ Ninh để điện thoại di động xuống, đến lúc này cô mới chú ý đến màn hình nền điện thoại của Nhị ca, là một bức ảnh cực kỳ mơ hồ. Khương Ngữ Ninh nhìn một lúc lâu, cũng không thể nhìn ra được là bức ảnh chụp cái gì, cô chỉ mơ hồ thấy bóng lưng đó, cùng bộ quần áo của người mặc trong ảnh hơi quen mắt.
“Nhị ca...? Đây chẳng phải là ảnh hôm em đi đến Lục gia ăn cơm đêm giao thừa hay sao...”
“ Ừ, kỹ thuật chụp ảnh không tốt lắm.” Lục Cảnh Tri vòng tay ôm lấy đổi cô đáp lại.
“ Không phải, anh cố tình chụp vậy.” Khương Ngữ Ninh đau lòng nói: “Anh sợ sẽ bị người nhìn ra, sợ mang đến những lời không hay ho cho em, lúc trước em chưa bao giờ chú ý đến bức ảnh này, nếu em sớm phát hiện ra...” Nói xong, Khương Ngữ Ninh đột nhiên nắm lấy bàn tay phải của Lục Cảnh Tri, cùng đan mười đầu ngón tay với anh.
Sau đó, cô dùng điện thoại di động của Lục Cảnh Tri chụp lại hình ảnh mười đầu ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, lại dùng app chỉnh sửa, chỉnh sửa ảnh thật đẹp, thay ảnh nền màn hình điện thoại của Lục Cảnh Tri là bức ảnh này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây