“Nói không được em.” Lục Cảnh Tri bất đắc dĩ cười: “Mấy thứ này, đã sớm cũ nát...”
“Cũ nát cái gì mà cũ nát...” Khương Ngữ Ninh đánh gãy Lục Cảnh Tri nói: “Đây đều là bảo bối của em được không? Em mặc kệ, đây đều là anh thiếu em.”
“Còn quà sinh nhật của anh?” Lục Cảnh Tri nghiêng người, ôm tiểu tổ tông hỏi.
“Không có.” Khương Ngữ Ninh thoáng chột dạ trả lời: “Mấy năm trước, anh lạnh lùng với em, em nào dám tặng, nghĩ cũng không dám nghĩ, sợ hãi tất cả đều vào thùng rác.”
“Mấy năm trước anh tìm được món quà tốt nhất, năm ấy tiệc rượu tối Lục gia, anh vào phòng của em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây