Nhưng cô vẫn phải bình tĩnh, bây giờ không phải lúc để xé rách mặt, cho nên, sau khi yên lặng cả nửa ngày, Khương Ngữ Ninh nói: “Mẹ, vậy có thể cô ta không lường được, thiên kim của tập đoàn Đông Hằng.”
“Thiên kim? Ai cho nó cái mặt mũi này? Ngược lại chiều này mẹ muốn tự mình đi đến hiện trường để xem xem, nó có thể lên trời không.”
Khương Ngữ Ninh cảm thấy trên cơ thể thật ghê tởm, vì thế cô chủ động cúp điện thoại của Phó Nhã Tuệ.
Bà lấy mặt mũi lớn như vậy ở đâu ra?
Nhưng mà, thật ra việc này có thể làm Hoắc Vũ Khê và Phó Tuệ Nhã cắn xé nhau, đừng trách cô tàn nhẫn, nghĩ đến cha đã mất tích, nghĩ đến nhà họ Khương tan cửa nát nhà, nghĩ đến ông nội bị bệnh nặng, nghĩ đến Nhị ca phải khó khăn gom góp tám trăm triệu, trái tim của cô, giống như có cả trăm ngàn cái lỗ thủng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây