Sau khi đóng cửa lại, Lục Cảnh Chi ôm Khương Ngữ Ninh vào trong ngực, hôn trán cô một cái.
“Anh Nhị, anh chỉ như vậy liền cảm thấy thỏa mãn sao? Dù sao ống kính cũng không có chĩa tới chúng ta, chi bằng...”
Khương Ngữ Ninh nhón chân lên, đặt tay lên cằm Lục Cảnh Chi, sau đó nghiêng đầu hôn lên yết hầu của anh.
Lục Cảnh Chi ôm cô, đầu hơi ngửa về sau. Một lúc sau liền trừng phạt cô, ma xát mà hôn lên đôi môi của cô: “Chờ đến tối, khi về nhà đã.”
“Vì có máy quay nên xấu hổ sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây