Nhâm Tinh Hà đi theo phía sau lưng Khô Kiệt. Lại lên chiếc xe địa hình quen thuộc kia, nhưng lần này cô không ngồi hàng ghế sau nữa mà trực tiếp ngồi vào ghế phụ bên cạnh ghế dành cho tài xế.
“Anh đang học tiếng Đức sao? Anh học để làm gì vậy?” Nhâm Tinh Hà nhìn thấy mấy cuốn sách của Khô Kiệt, ném ra hàng ghế sau.
“Chán.”
“Hay là bởi vì anh không thể nói ra được?”
“Thật sự là vì nhàm chán.” Khô Kiệt hai tay đặt trên vô lăng, nhìn Nhâm Tinh Hà mà nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây