Các quan chức cấp cao của Quang Ảnh biết Cố Bình Sinh ngã bệnh, mấy người bạn thân đã hẹn rõ đến bệnh viện thăm Cố Bình Sinh. Khương Ngữ Ninh ở ngay cạnh ông, vậy mà đối phương có thể không chút gánh vác nào nói những lời ngụ ý Cố Bình Sinh nhường vị trí, nhân danh vì sự phát triển của công ty.
Tất nhiên, Cố Bình Sinh cũng trả lời, ông chưa được chẩn đoán chính xác là bị xơ gan đâu, dù có được chẩn đoán chính xác thì cũng không phải bệnh nan y, người còn chưa chết, mấy lão già này đã bắt đầu bới lông tìm vết ngày một thậm tệ hơn, thói đời nóng lạnh, quả nhiên không giả.
Chỉ trong một buổi sáng, hàng loạt người đến bệnh viện, Cố Bình Sinh phiền muộn không thôi, căn dặn Khương Ngữ Ninh: “Khương nha đầu, đóng cửa lại, cậu không tiếp khách nữa.”
“Cháu đã đánh tiếng với giám đốc Thẩm bảo toàn thể công ty, để họ không đến làm phiền cậu nghỉ ngơi.”
“Nha đầu, cậu hỏi cháu một chuyện, danh tính của anh trai cháu có thể công khai trong công ty không?” Cố Bình Sinh ngồi trên giường bệnh, nhìn chằm chằm Khương Ngữ Ninh, nghiêm túc hỏi: “Ý cậu là, trước kia Khô Kiệt hình như cũng đã tuồn ra một số thông tin rồi. Sẽ ảnh hưởng đến cháu chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây