Khương Ngữ Ninh liếc nhìn Lục Cảnh Tri vẫn đang trò chuyện với khách khứa, lắc đầu nói: “Mẹ, ngày mai con còn có việc, đêm nay con nhất định phải trở về.”
“Con và Cảnh Tri là thế nào?” Phó Nhã Tuệ nhân lúc Lục Cảnh Tri không có ở đây, thận trọng hỏi cô.
“Có lẽ là anh ấy thấy con đáng thương, đã bị chị cướp mất vị hôn phu, còn bị bắt tới đánh đàn góp vui. Nói thế nào, bọn con cũng cùng lớn lên bên nhau, anh ấy nhìn không vừa mắt cũng là chuyện bình thường, đúng không?” Khương Ngữ Ninh vừa xoa xoa mắt cá chân của mình, vừa bình tĩnh giải thích, “Nếu không mẹ nghĩ là vì lý do gì? Anh ấy thích con à?”
“Đó cũng không phải là không có khả năng, nhưng giờ chị con đã là người Lục gia rồi, sau này con bớt chọc nó đi, biết không? Nói thế nào Cảnh Tri cũng là người ngoài, không thể nào giúp con bất cứ lúc nào được.” Phó Nhã Tuệ dặn dò.
“Ai nha, hôm nay Ngữ Ninh của chúng ta nổi bật hết phần của người khác rồi đấy.” Lý Thục Đồng xuất hiện phía sau hai người, mỉa mai nói, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị gái kết hôn mà em gái lại cao điệu đến vậy đấy, Ngữ Ninh, mối hận của cháu không có hồi kết hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây