Khương Chí Đồng nhận lấy ly trà uống một ngụm, đặt ly trà xuống, rồi nắm lấy bàn tay của Lục Cảnh Tri: “Con luôn thương Ngữ Ninh hơn cả cha, cho dù cha có là cha ruột của con bé, cha cũng phải tự thẹn là không bằng con. Cha không cần con phải ở bên Ngữ Ninh mọi lúc mọi nơi, nhưng cha hy vọng, mỗi khi con bé cần có con bên cạnh, con đều có thể xuất hiện bên cạnh con bé.”
Lục Cảnh Tri quay sang nhìn Khương Ngữ Ninh, đáp lại: “Con biết ạ.”
Khương Chí Đồng gật đầu, rồi buông bàn tay của Lục Cảnh Tri ra.
Sau đó, Lục Cảnh Tri lại dâng trà mời Kỷ Vân Huyên: “Con mời dì Huyên uống trà.”
Kỷ Vân Huyên vội vàng nhận lấy, uống một ngụm trà rồi nói: “Ngữ Ninh không phải là con do dì sinh ra, dì cũng chưa từng nuôi dưỡng con bé ngày nào. Theo cách nói của mọi người, là dì nhặt không một đứa con gái về, một ngôi sao lớn, giờ còn may mắn nhặt thêm được người con rể tốt, dì không biết mình đã gặp được đại vận gì nữa. Nhưng dù vậy, dì vẫn không có lập trường và tư cách yêu cầu con phải làm thế nào, dì chỉ có một câu thôi, tất cả mọi thứ của dì đều là của các con cả, sau này dì cũng sẽ thử làm người mẹ tốt, làm bà nội tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây