“Cả đời này ông nội không dạy được gì cho cháu cả, từ khi cháu sinh ra đến giờ, hầu hết thời gian chúng ta đều giận dỗi nhau, sau này chúng ta không thể như thế nữa. Đặc biệt là sau này cháu cũng sẽ trở thành cha, suốt ngày cáu kỉnh sẽ làm tổn thương đến tình cảm.”
“Cảnh Tri à, ông nội đưa cháu lên làm người thừa kế Lục gia, không phải là đặt nặng trách nhiệm lên vai cháu, chúng ta không cần phải quá so đo tính toán đến những thứ vinh nhục ngoài kia, sở dĩ ông để cháu làm người thừa kế, là vì ông muốn cháu trông chừng Lục gia, đừng để đám con cháu đời sau đi sai đường. Những thứ như vinh dự, địa vị… đều phải nhìn xem con đường phát triển của mỗi người thế nào, ông cũng không yêu cầu cháu nhất định phải đạt được đến mức nào, cháu đã biết chưa?”
“Về phần Ngữ Ninh, ông coi con bé không khác gì cháu gái ruột của mình, bình thường ông quản con bé, dạy dỗ con bé, đều vì đối xử với con bé như người của mình. Trước kia ông nội làm các cháu đi vào ngã rẽ, làm con nhóc kia ăn khổ nhiều năm, sau này cháu phải đối xử tốt với người ta gấp bội, như vậy mới bù đắp được cho sai lầm năm đó của ông.”
Lục Cảnh Tri lẳng lặng đứng lắng nghe ở sau lưng Lục lão gia.
Nghe giọng nói của Lục lão gia có vẻ khác thường, nhưng đều vì cảm xúc dâng trào, cháu trai lớn của ông ấy sắp kết hôn, sao ông ấy không phấn khích cho được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây