“Tôi đến để mở mang kiến thức một chút, rác rưởi khiến tôi đánh mất tình bạn rốt cuộc có dáng dấp ra sao.” Khương Ngữ Ninh cân nhắc khoảng cách nói chuyện, còn nhìn qua Vera: “Bây giờ gặp được rồi, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thì ra tình bạn của chúng ta rẻ rúng như vậy à?”
Vera lập tức bị câu nói này của Khương Ngữ Ninh, đâm cho hai mắt phiếm hồng.
Khương Ngữ Ninh nhìn qua Vera, thực sự cảm thấy không biết là tư vị gì, liền đưa mắt nhìn lại lão già kia: “Uy hiếp bạn của tôi? Cậu à, lá gan cậu mập đấy.”
“Chẳng phải tôi uy hiếp đến rất thành công sao? Làm sao? Không phục à?”
“Bạn của tôi, chỉ có tôi có thể uy hiếp.” Khương Ngữ Ninh nói xong câu đó, sau đó nói một cái tên, làm cho con ngươi đối phương chấn động: “Khi tôi điều tra ông, phát hiện kẻ thù của ông sắp được thả ra khỏi tù rồi, tôi nhìn thấy đối phương lẻ loi một mình, nếu trả thù, phải nhắm chuẩn đầu tiên, hẳn là con của ông. Ông uy hiếp bạn bè của tôi, tôi giúp kẻ thù của ông báo thù, thiên kinh địa nghĩa, ông nói có đúng hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây