Chỉ trong chốc lát, nhà họ Ôn gần như chỉ còn lại mấy bức tường trắng và tường chịu lực.
"Nhìn như vậy, căn nhà này cũng khá rộng rãi." Ôn Kiều hài lòng nhìn nhà họ Ôn đã thay đổi hoàn toàn, trên tay ôm một chậu hoa, đi ra khỏi cửa.
Cô không đóng cửa lại, mà mở toang cửa ra, giả vờ như có trộm đột nhập.
"Bác Lý, cháu lấy đồ xong rồi, cảm ơn bác đã giúp cháu trông hành lý." Ôn Kiều trở về chỗ bác bảo vệ, trên tay chỉ có một chậu hoa.
"Khách sáo cái gì? Sao cháu chạy về chỉ lấy một chậu hoa vậy? Hoa này còn chưa nở kìa." Bác Lý nghi hoặc nhìn chậu hoa trong tay cô, không hiểu tại sao lại đáng để cô phải chạy về một chuyến như vậy.
"Đây là hoa cháu mang từ quê lên, do ba cháu trồng cho cháu, nhưng mà nuôi nhiều năm như vậy, không biết tại sao vẫn chưa thấy nở hoa." Chậu hoa này trước đó cô đã cho vào không gian, là thứ rất quan trọng đối với nguyên chủ.
Lúc Ôn Kiều xuyên qua đây, chậu hoa này đã sắp héo chết rồi, cô tưới nước suối trong không gian cho nó, nó mới hồi sinh trở lại, nhưng vẫn chưa nở hoa, có lẽ nuôi thêm một thời gian nữa là được.
Bác bảo vệ liếc nhìn chậu hoa, ánh mắt cũng rất phức tạp, nhìn Ôn Kiều xách hành lý rời đi, nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi thở dài, trong lòng cảm thấy con bé này cũng thật không dễ dàng.
Ôn Kiều xách hành lý, đi ra khỏi khu tập thể.
Hy vọng nhà họ Ôn sẽ thích món quà cô tặng.
"Thảo nào ba nghìn tệ nói đưa là đưa ngay."
Ôn Kiều mang theo hành lý đến nhà họ Lục, nhìn căn biệt thự hai tầng có sân vườn trước mặt, không khỏi lẩm bẩm.
May mà lúc trước Lục Cảnh Xuyên đến nhà cô cầu hôn, cô đã hỏi rõ địa chỉ nhà họ Lục, bây giờ ít nhất còn có một nơi để tá túc.
Nhà họ Lục ở là một căn nhà tự xây, không thể so sánh với biệt thự đời sau, nhưng căn nhà hai tầng nhỏ này, vào thời buổi này không phải ai cũng có thể xây được.
Phải biết là rất nhiều nhà tự xây đều là kiểu nhà cấp 4 đơn giản, diện tích cũng không lớn bằng căn nhà tự xây này của nhà họ Lục.
Sân nhỏ được chăm sóc rất tốt, trồng rau tươi, còn có cây ăn quả và một luống hoa nhỏ, có thể thấy nữ chủ nhân Liễu Đông Vân rất yêu cuộc sống.
Ôn Kiều hít sâu một hơi, đi về phía căn nhà nhỏ này.
"Đến rồi, đến rồi!" Nghe thấy tiếng gõ cửa, Liễu Đông Vân vội vàng chạy ra mở cửa.