Hơn nữa, bọn họ trồng dược liệu ở trên đất đen, vậy nên không cần phải lo vấn đề thảo dược không phát triển được.
"Những loại dược liệu này có công dụng tốt hơn những loại dược liệu thông thường, vậy nên dù sử dụng với liều lượng ít hơn vẫn có thể chữa khỏi bệnh cho bọn họ. Hay là để chúng tôi chia làm từng gói nhỏ cho các anh nhé, như vậy các anh sẽ tiện sử dụng hơn, cũng không sợ dùng sai liều lượng." Ôn Kiều suy nghĩ rồi lại nói.
Dùng thuốc đúng liều lượng mới phát huy tối đa tác dụng của thuốc, những người lính như bọn họ không biết gì về y thuật, bọn họ thường có suy nghĩ lấy càng nhiều càng tốt, như vậy có thể dẫn đến việc lấy không đủ liều lượng dược liệu cần thiết, hoặc là dùng nhiều quá dẫn đến lãng phí.
"Cũng được, vậy thì phiền các cô rồi, sáng sớm mai tôi qua lấy nhé." Trương Lập thấy cô nói vậy cũng có lý, lập tức đồng ý luôn.
Nhiệm vụ lần này rất cấp bách, anh ấy không có nhiều thời gian để chuẩn bị, vậy nên nếu bây giờ đã giải quyết xong vấn đề dược liệu, ngày mai anh ấy sẽ lên đường luôn, vận chuyển vật tư ra ngoài tiền tuyến. Dù sao cũng không biết chiến sự ở ngoài tiền tuyến sẽ nổ ra lúc nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây