"Chỉ có hai chúng ta ăn thôi, thế này liệu có hơi nhiều không?" Ôn Kiều nhìn mấy món ăn trên bàn, hơi ngượng ngùng nói.
Mặc dù đây đều là tâm ý của Phạm Kiều, nhưng bốn năm món ăn thế này đúng là hơi nhiều thật, hai người các cô chưa chắc đã ăn hết được.
"Chúng ta cứ ăn từ từ, mỗi món đều không quá nhiều. Cô hiếm khi tới đây dùng bữa, tôi muốn để cô nếm thử tay nghề của tôi." Phạm Kiều nói xong, cũng kéo cô ngồi xuống bên bàn ăn.
Cô ấy đi bưng cơm ra, có lẽ là do Ôn Kiều có thể cùng ăn cơm với cô ta, mà cô ta cười rất tươi.
Ôn Kiều có thể cảm giác được Phạm Kiều rất muốn cô tới chơi với mình, ngẫm lại bản thân mình ở nhà một mình cũng buồn chán, chốc chốc lại lo lắng cho Lục Cảnh Xuyên, cô có thể hiểu được cảm giác của Phạm Kiều đích cảm thụ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây