Lục Cảnh Xuyên ăn mấy miếng rồi dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, các chiến sĩ đều tản ra, chứ không tập trung ở một chỗ.
Ngay cả khi nghỉ ngơi vào ban đêm, bọn họ cũng cố gắng hết sức để ẩn mình. Nên dù có người đến nơi này, nếu không cẩn thận tìm kiếm, bọn họ sẽ không phát hiện ra có người đang ở nơi này.
Xuyên qua tán lá rậm rạp, Lục Cảnh Xuyên nhìn ánh trăng sáng mờ ảo trên bầu trời, trong lòng không khỏi nghĩ tới Ôn Kiều.
Cô ở nhà một mình, liệu không biết có ăn nhiều cơm không; công việc ở sở y tế rất bận rộn, liệu cô có bận đến mức quên cả về nhà? Dù sao bây giờ trong nhà cũng không có người chờ cô về, cô có thể không cần vội vã trở về.
Lục Cảnh Xuyên miên man suy nghĩ, lại không tránh khỏi thở dài cảm thán, lúc này anh thật sự rất muốn gặp Ôn Kiều liễu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây