Chỉ không đi làm nhiệm vụ một lần mà thôi, hơn nữa nhiệm vụ lần trước đầy rẫy nguy hiểm, còn có chiến sĩ hy sinh, bản thân anh suýt nữa phải đối mặt với chuyện giải ngũ. Vì vậy, không đi lại là chuyện may mắn với Tạ Minh.
"Không phải vậy..." Tạ Minh lắc đầu, anh ấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại nhất thời không biết nên nói như thế nào mới phải.
"Cậu cầm thuốc này đi phân phát cho mọi người đi." Lục Cảnh Xuyên thấy anh ấy không nói gì, quan sát hoàn cảnh xung quanh, lấy mấy gói thuốc nhỏ từ trong túi của mình ra.
Đây là thuốc Ôn Kiều đưa cho anh lúc ở nhà, đương nhiên là có chuẩn bị mấy loại thuốc cơ bản cho các chiến sĩ, nhưng trong đó có mấy loại thuốc cô làm ở nhà, không để ở sở y tế. Lúc anh đi làm nhiệm vụ, cô đưa cả cho anh.
"Cậu dặn mọi người mang theo bên người, có thể xua đuổi côn trùng và kiến, tránh cho mấy loại côn trùng độc bò lê người, lại vô tình trúng độc." Lục Cảnh Xuyên giải thích tầm quan trọng của mấy túi thuốc này, tránh cho người không mang theo bên người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây