“Thuốc của các chiến sĩ khác đều ở sở y tế, tới khi nào mọi người chuẩn bị xuất phát thì sẽ đưa qua, để mọi người đều mang theo gói thuốc nhỏ trên người, đừng để bất cẩn rớt mất. Ôn Kiều lại nói.
Mấy gói thuốc đó cô đều làm không quá lớn, khá tiện để mang theo, chẳng qua cô chuẩn bị khá nhiều mà thôi, trong đó có thuốc chữa thương còn có thuốc sát trùng.
Dù sao đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cảm thấy các chiến sĩ bị thương cũng không thể nào chịu ngồi yên một chỗ, hơn nữa ở bên ngoài cũng cần phải đổi thuốc, mang nhiều thuốc một chút càng tiện.
“Được, có mấy loại thuốc này, đã rất tốt rồi. Ánh mắt Lục Cảnh Xuyên đầy sự biết ơn nhin cô, nếu không phải có Ôn Kiều, các chiến sĩ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đều không thể có cảm giác an toàn như thế này.
“Bản thân anh phải cẩn thận, em sẽ ở nhà chờ anh vè. Ôn Kiều lại nói, trong mắt nhìn Lục Cảnh Xuyên tràn đầy sự luyến tiếc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây