Mặc dù Lục Cảnh Xuyên có ý tốt nhưng Ôn Kiều cảm thấy thế này hơi lãng phí.
“Không ăn hết thì gói mang đến doanh trại, các chiến sĩ sẽ giải quyết hết. Lục Cảnh Xuyên bình thản đáp.
Đừng nói là từng này đồ, ngay cả khi gấp đôi lên thì cũng không đủ để họ giành lấy, lãng phí là không tồn tại.
“Ồ… Ôn Kiều gật đầu, mặc dù nhiều nhưng đồ ăn phong phú nên cô có thể thử mỗi thứ một ít. Vốn dĩ không có vấn đề gì về ăn uống, cuối cùng cô lại tự làm mình ăn quá no.
Trên đường đi cùng Lục Cảnh Xuyên đến doanh trại, Ôn Kiều cứ xoa bụng mãi, may là không ai để ý, nếu không thì không biết họ có đồn cô có thai hay không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây