Lục Cảnh Xuyên dù bị thương nhưng tinh thần nhiệt huyết chưa bao giờ nguội lạnh.
Ôn Kiều hiểu điều Lục Cảnh Xuyên nói là đúng, nếu đến lúc đó, cô chắc chắn cũng sẽ ủng hộ anh, chỉ là lúc này nhìn anh, cô cảm thấy có chút đau lòng.
Rõ ràng chân anh chưa lành, rõ ràng anh mới trở lại quân đội chưa lâu, gánh nặng quan trọng như vậy lại có thể sẽ đè lên vai anh.
“Anh chưa đi, cấp trên cũng không nhất định sẽ cử anh đi. Lục Cảnh Xuyên nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Ôn Kiều, tim cũng thắt lại, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Cảm giác được ai đó quan tâm, mặc dù từ Lục Kiến Quốc và Liễu Đông Vân cũng có, nhưng từ Ôn Kiều lại là cảm giác hoàn toàn khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây