“Kiều Kiều, em tắm xong rồi à? Vậy nhanh đi ngủ đi, anh tưới gần xong rồi. Lục Cảnh Xuyên nhận ra Ôn Kiều xuất hiện, liền nói với cô.
Giọng anh lúc này hơi cao, lộ rõ niềm vui, dường như cảm thấy rất tự hào vì có thể giúp đỡ cô vợ nhỏ.
Ôn Kiều: “...
Tất nhiên là em thấy, bây giờ ngăn lại cũng đã muộn rồi!
Trong lòng Ôn Kiều âm thầm trách móc, ánh mắt đầy vẻ bất lực, cô ra quá muộn, bây giờ Lục Cảnh Xuyên chỉ còn lại một khoảng nhỏ chưa tưới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây