Dù nó đang nằm sấp nhưng sắc mặt không còn tím tái nữa, trở nên hồng hào hơn, có thể thấy rõ ràng tình trạng của nó đang tốt lên.
Vu Xuân Lệ thấy con trai thực sự khá hơn, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng Ôn Kiều thực sự là một bác sĩ, nước mắt cũng ngừng lại.
“Cậu bé, chị biết em có thể nghe thấy chị nói, em hãy thả lỏng, đừng căng thẳng, theo nhịp thở của chị mà hít thở. Ôn Kiều ngồi xuống bên cạnh cậu bé, giọng nói dịu dàng dỗ dành nó.
“Hít... thở...
Cô vừa nói vừa tự mình làm mẫu, cậu bé trên giường dù có chút mơ hồ nhưng nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ôn Kiều, cũng theo nhịp thở của cô mà hít thở, không lâu sau, nhịp thở hoàn toàn ổn định trở lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây