Kiều Cảnh Hi lạnh mặt nhìn bà ta, trong giọng nói mang theo ý muốn đuổi khách: “Nếu bà tới đây chỉ để mắng tôi, vậy xin bà hãy trở về cho!”
Lúc này, Ôn Hinh Nhu mới đi tới vuốt lưng cho Tần Ngọc Liên, tiện thể khuyên can bà ta: “Mẹ đừng cãi nhau nữa làm gì, so đo với loại người này, sẽ chỉ làm mình tức giận mà thôi...”
Lúc quay sang nhìn Ôn Hinh Nhu, Tần Ngọc Liên lại thay đổi thành vẻ mặt niềm nở: “Vẫn là con gái của mẹ hiếu thuận nhất!”
Thấy hai người diễn vở kịch mẹ con tình thâm gì gì đó ở chỗ này, Kiều Cảnh Hi đã sớm không thể chịu đựng nổi nữa. Đặc biệt là Ôn Hinh Nhu còn vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh phòng, làm người cực kỳ khó chịu.
Kiều Cảnh Hi thoáng nhìn lướt qua trong phòng, lúc nhìn thấy bát đũa còn sót lại của Lục Đình Thâm ở trên bàn ăn, cô hơi luống cuống tay chân. Cô lập tức phản ứng lại, muốn đi thu dọn bộ bát đũa kia, nhưng Ôn Hinh Nhu nhanh mắt nhìn thấy vội ngăn cản cô lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây