Ngay lúc Lục Đình Thâm định đưa cô trở về, Kiều Cảnh Hi mông lung khép hờ hai mắt lại, cười hắc hắc như thể muốn chơi xấu: “Tôi không đi, anh đừng đuổi tôi đi nha, tôi muốn đi thăm nhà anh...”
Lục Đình Thâm biết rõ đây là những lời nói khi say của cô, lúc anh tiếp tục hỏi Kiều Cảnh Hi địa chỉ, cô khổ sở cau mày, lẩm bẩm như thể sắp khóc đến nơi: “Tôi không muốn về nhà, anh đừng đưa tôi về nhà có được hay không, về nhà cũng chỉ có mỗi một mình tôi, lẻ loi cô đơn, tôi sợ lắm...”
Thấy cô sống chết không chịu trở về, Lục Đình Thâm không biết phải làm sao, đành phải nhét Kiều Cảnh Hi vào ghế sau của mình, lái xe đưa cô về nhà mình.
Nửa tiếng sau, chiếc xe lái đến đích. Dưới ánh trăng mờ ảo, một căn biệt thự cao to rộng lớn xuất hiện trước mắt hai người. Nơi này là khu tấc đất tấc vàng, vậy mà chỉ tính riêng nhà để xe được thiết kế xa hoa đã rộng đến một trăm mét vuông.
Lục Đình Thâm đỗ xe vào nhà để xem, bật đèn mờ lên, người phụ nữ nằm ở ghế sau rúc người lại ngủ ngon lành như chú mèo nhỏ. Lục Đình Thâm hơi cong khóe miệng cười, mở cửa xe bế cô ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây