Ngừng một chút, Ôn Hinh Nhu tiếp tục nói: “Tối hôm qua con gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy còn bận chuyện này! Xem ra anh ấy lại bận đến khuya.”
“Như vậy không tốt sao, chứng minh Lạc Trạch người ta thương con!” Tần Ngọc Liên nhướng mày, nhưng bà cũng không quên quan tâm đến sức khỏe của con rể tương lai.
“Để mẹ nói cho con hay, Ôn Nhu, con cũng nên khuyên nó một chút, sức khỏe là quan trọng nhất, tiền bạc cũng kiếm không bao giờ đủ. Chúng ta bên này đừng lo lắng về điều đó. Cứ để nó cẩn thận với sức khỏe của mình. Những cái khác cứ từ từ tới. “
Ôn Hinh Nhu gương mặt ngọt ngào gật đầu, nhưng trên miệng vẫn là khen ngợi Thẩm Lạc Trạch tốt: “Mẹ, không cần mẹ nói con cũng biết, con đã từng khuyên Lạc Trạch rồi, nhưng mà anh ấy nói bây giờ nhân lúc còn trẻ còn có thể phấn đấu mấy năm, nhất định phải chăm chỉ cố gắng mới là lựa chọn đúng cho con một tương lai hạnh phúc... Mẹ bảo anh ấy đã nói như vậy rồi, con còn có thể nói gì nữa?”
Nhìn thấy con gái thể hiện tình cảm ân ái trước mặt mình, lại nghe được con rể là cây giống phấn đấu có chí tiến thủ, Tần Ngọc Liên đột nhiên bật cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây