Trên thực tế, Chu Na dám nói ra những lời này, đều vì cô ta đoán Ôn Hinh Nhu sẽ nói chuyện giúp cô ta, Kiều Cảnh Hi có là người thế nào đi chăng nữa, giờ cũng chỉ là một nghệ sĩ dưới cờ của tập đoàn Thẩm thị, dù cô có bản lĩnh lớn đến mấy, cũng không thể leo lên trên đầu bọn người Thẩm Lạc Trạch được.
Chưa kể tới, hiện giờ cô chỉ là người mới đầy tiềm năng thôi.
Ai ngờ, phản ứng của Kiều Cảnh Hi vượt ngoài dự liệu của cô ta. Cô không những không gấp gáp lo lắng chuyện này, còn nhếch môi cười khẩy, tự tin nói: “Được lắm, chúng ta đi nhờ phân xử luôn đi.”
Ngoài miệng thì mạnh mồm quát, nhưng thực tế là Chu Na sẽ không đi, dù sao hai người mới lần đầu tiên gặp nhau đã thành thế này, nhỡ chuyện này truyền ra, những người khác trong công ty sẽ nghĩ như thế nào? Dù cô ta có xảo quyệt thế nào đi nữa, cũng không thể đập danh tiếng của mình được?
Thấy Chu Na phẫn nộ rời đi, Ân Hồng không khỏi lo lắng cho Kiều Cảnh Hi.
“Bây giờ quan hệ giữa hai người căng thẳng như vậy, nếu sau này cô ta làm khó em thì phải làm thế nào?”
Kiều Cảnh Hi không lo lắng như cô ấy, cô bình tĩnh nói: “Không sao cả, vị trí người đại diện luôn là của chị, sớm muộn gì em cũng sẽ giải quyết Chu Na. Em có thế nào đi nữa, cũng không tới lượt cô ta quơ tay múa chân với em.”
Vừa rồi Ân Hồng còn tưởng moi chuyện đã như ván đóng thuyền, giờ nghe thấy Kiều Cảnh Hi vẫn nghĩ cho mình, cô ấy mới vui vẻ cười.
Lúc buổi trưa, hai người cùng nhau đi ăn trưa.
Kiều Cảnh Hi vừa gắp một đũa thức ăn lên, chuông điện thoại di động đã vang lên.
Là Thẩm Lạc Trạch gọi điện thoại tới, không đợi Kiều Cảnh Hi lên tiếng, anh ta đã nổi giận đùng đùng quát: “Kiều Cảnh Hi tôi nói cho cô biết, cô là nhân viên của tập đoàn Thẩm thị tôi, thì biết điều tuân theo mệnh lệnh đi!”
Kiều Cảnh Hi không hiểu gì hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Lạc Trạch còn tưởng cô cố tình giả ngu, anh ta nói rõ ràng từng câu từng chữ ra: “Cô không có tư cách từ chối người đại diện tôi giới thiệu qua!”
Hóa ra là vì chuyện này. Kiều Cảnh Hi cười khẩy, để đũa xuống không nói câu gì, đồng thời cũng nhấn loa ngoài, nghe xem anh ta có thể nói được gì.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn tiếp tục giương cung bạt kiếm nữa, thì đừng mong nhận được một thông báo nào!” Như còn ngại chưa đủ, Thẩm Lạc Trạch tiếp tục đe dọa cô, nói: “Nếu cô không chịu làm việc theo kế hoạch công ty đề ra, tôi sẽ hủy bỏ hết mọi công việc cô đã nhận gần đây! Cô đừng tưởng tôi không làm được!”
Thẩm Lạc Trạch đã có thể cấu kết với em họ của cô, nên cô chưa từng nghĩ anh ta không làm được loại chuyện này. Với lại, người giương cung bạt kiếm thật sự là cô sao? Ánh mắt của Kiều Cảnh Hi lạnh dần đi, nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn.
Ân Hồng ngồi ở phía đối diện nghe thấy anh ta nói vậy, định lên tiếng bênh vực Kiều Cảnh Hi, nhưng Kiều Cảnh Hi nháy mắt ra hiệu cho cô ấy, tỏ ý bảo cô đừng mở miệng. Đồng thời, cô cũng liếc mắt về phía màn hình điện thoại di động, dửng dưng mở miệng: “Đừng lên tiếng, cứ để anh ta nói tiếp đi.”
Thẩm Lạc Trạch đang nổi giận đùng đùng, nào nghe lọt tai những lời này, anh ta càng lớn tiếng quát: “Kiều Cảnh Hi, Tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng dạo này mình có chút danh tiếng là đã có thể đắc ý, cô còn non lắm!”
Nghe anh ta nói ra những lời giống y như Chu Na nói, Kiều Cảnh Hi không muốn ù tai nữa, cúp máy thẳng thừng.